CÓ NHỮNG MÙA ĐI QUA ĐỂ LÒNG NGƯỜI ĐƯỢC Ở LẠI.
Một buổi tối đầu mùa hè, gió lướt qua thật nhẹ mang theo hương thơm ngai ngái của cỏ cây vừa tỉnh giấc sau cơn mưa chiều. Một lớp sương mỏng vấn vương trên mái hiên, khiến bầu trời như dịu đi trong hơi thở mát lành của đất trời chuyển mùa.
Những ngọn đèn bắt đầu sáng dần lên sau hàng rào hoa giấy. Trong mỗi ô cửa nhỏ, tiếng cười nói râm ran, tiếng xoong nồi va nhẹ như bản nhạc quen thuộc của một tổ ấm yên lành. Mùi cơm chín, mùi canh rau mới nấu, và cả tiếng quạt trần xoay đều, tất cả vẽ nên một buổi tối bình dị mà thân thương đến lạ. Đó là những khoảnh khắc không ồn ào, nhưng đủ để trái tim tìm được một điểm tựa sau ngày dài bận rộn.
Mùa hè vừa gõ cửa, mang theo sự sống tươi mới, người mang ghế ra hiên ngồi hóng gió, người mở bản nhạc cũ, chậm rãi thả mình vào những hồi ức xa xăm.
Đêm đầu hè không lạnh, cũng không quá nóng. Chỉ đủ để người ta thấy nhớ, thấy thương, và thấy cần nâng niu những điều đang có. Đó là thứ bình yên giản dị – như một cốc trà ấm trên tay, như ánh đèn vàng bên hiên nhỏ, như một cái nắm tay thân quen giữa lòng cuộc sống vội vã.
Buổi tối đầu hè không phô trương, nhưng lại chạm được đến tận sâu những miền cảm xúc. Nó nhắc ta sống chậm hơn, yêu nhiều hơn và biết ơn hơn… vì có những mùa đi qua để lòng người được ở lại.
Bài viết của Sen
Gửi bài chia sẻ của bạn cho Hayhay
Xem thêm các nội dung khác của Sen tại chuyên mục KÝ ỨC NHỮNG MÙA HOA trên Hayhay