NƠI TÔI LÀ CHÍNH TÔI

Tại góc bàn nơi văn phòng, tôi đặt giỏ cây bé xíu, một tấm ảnh gia đình và một vài tờ giấy ghi nguệch ngoạc vài dòng thơ chưa kịp chỉnh sửa.

Không rộng, không đặc biệt – nhưng là nơi tôi tìm lại chính mình giữa vô vàn cuộc họp, chỉ tiêu, và những tiếng gõ bàn phím đều đặn. Ở đó, tôi có thể uống vội ly nước lọc, thở chậm lại sau một mệnh lệnh đầy áp lực, hay mỉm cười khi ánh nắng đầu ngày khẽ lùa qua khe cửa.Nơi ấy giúp tôi quên điviệc tôi đang chạy deadline như một cỗ máy. Tôi nhớ ra bản thân mình có cảm xúc, có ước mơ riêng, có một thế giới nội tâm đáng được nâng niu.

Mỗi sáng, khi ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, chạm tay vào mặt bàn mát lành, tôi biết - một ngày mới đang mở ra. Và dù hôm nay có gì chờ đợi, tôi vẫn có “góc nhỏ của mình” để bắt đầu - nơi mọi thứ đều rất cute, rất riêng.Điều khiến tôi mạnh mẽ không phải là danh hiệu hay lương thưởng, mà là việc được sống thật - dù chỉ vài phút - nơi tôi thuộc về.

Bài viết của Ofix

Gửi bài chia sẻ của bạn cho Hayhay

Xem thêm các nội dung khác của OFIX tại chuyên mục VĂN PHÒNG XANH trên Hayhay